Ngoại ơi!

Xa thành phố, xa những ồn ào, vội vã và xô bồ. xa một góc trời mang ánh đèn đường, một góc trời có đầy đủ dư vị của một phố thành sôi động.
Bây giờ, 22h. nếu lúc này ở thành phố, sẽ rất sôi động. Đường phố, con người, mọi sự vật dường như vẫn đang chuyển mình, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục tiếp diễn, nhộn nhịp và náo động. Nhiều khi đơn giản chỉ một tiếng xe, tiếng chuột, tiếng quát tháo, tuy diễn ra trong không khí tĩnh lặng vẫn cảm thấy nó mang dáng vẻ của một thành phố sôi động, vân cảm thấy đầy ắm xô bồ. Nhưng đó chỉ là một góc đô thị đầy màu sắc trong tôi. Ngay lúc này, tôi đang ngồi giữa không gian yên bình thôn quê, nhưng đó không phải là quê ngoại, một miền quê của ai đó, miền quê không chứa đựng những kỉ niệm tuổi thơ êm đềm. Gió vẫn thổi còn cảm xúc của tôi phiêu dạt theo những cơn gió mang hương lúa ngả đòng.


Không gian chìm trong tĩnh lặng, đâu đó là tiếng dế kêu, tiếng xào xạc của đám phi lao ven đường, lâu lâu có vài chiếc xe máy rồ ga ngang qua, lao vút rồi im bặt, trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó. Một cảm giác thôn quê bình dị, một cảm giác nhớ nhung bong ra từ mảng kí ức xa xôi.
Cũng khoảng thời gian này, cũng không gian như thế này của gần một năm về trước, cũng ngủ ngoài hiên, không chiếu, không chăn, tận hưởng gió trời. Chỉ khác, quê ngày xưa có trăng, trăng tròn mười sáu. Chỉ khác, có tiếng ngoại trầm ấm kể về cho cháu nghe về những tháng ngày ngây ngô thơ dại. ôi, kí ức chợt ùa về. nhớ bà, nhớ mảng trời sau rặng tre gai, nhớ dáng lưng còng của bà bên luống rau răm mới dặm, nhớ xiết bao.
Ngồi đây, thả hồn mình theo từng con chữ mà lòng chạnh lại, muốn ngay lập tức vác ba lô lên và đi trong đêm tối. muốn đứng trước nhà bà bên cái hàng rào đã cũ, dưới ánh trăng mười sáu năm sưa. Nhưng tất cả cũng chỉ là suy nghĩ ngây ngô, Khờ dại.
Giờ này chắc bà đang nằm đung đưa trên võng, tay xoa bóp đôi chân vẫn thường đau khi trái gió trở trời. Không bên bà nhưng con cảm nhận được từng cơn đau vẫn hành bà lúc đêm về, con cảm nhận được từng tiếng võng kẽo kẹt và cơn ho của bà trong đêm khuya. Con nhớ và thương bà lắm.
Chiều qua gọi điện cho bà, nghe giọng bà rất vui khi có con về. Con cũng vui và thương bà nhiều hơn nữa. Nhưng giờ lại ngồi ở một miền quê xa nào đó không phải quê nhà, bà thì vẫn mong con, con có lỗi. Con hứa mai con sẽ về, về bên bà và những kí ức tuổi thơ, về bên dòng sông in dáng lưng còng và về bên căn nhà nhỏ với tiếng võng hàng đêm. Mai con về bà nhé.
Tiếng gió rít ngoài kia, 1 giờ sáng, vẫn không ngủ được và vẫn theo đuổi những suy nghĩ ngổn ngang.
dn14.10.11
Thư Viên
Share on Google Plus

About Unknown

GIÁ TRỊ BỀN VỮNG
Share Emphasis