Quê hương tìm về.




Cho ta về ngắm lại quê hương, những câu nói cứ vang vẳng mãi trong đầu tôi như khi tôi nghe "cho tôi một vé đi tuổi thơ" vậy. "Cho tôi", ai sẽ cho tôi cảm giác đó khi những cái "quê hương" và "tuổi thơ" đã trôi xa mãi rồi. Cho ta về ngắm lại quê hương, đó chỉ là những ham muốn, những ước ao và những suy nghĩ đang xâm chiếm suy nghĩ tôi.
Ở đời ai mà không có tuổi thơ và quê hương. Có thể tuổi thơ của bạn là thành phố đông người, là khói xe là bụi bặm. Có thể tuổi thơ của bạn là miền cao nguyên bao la đồi núi, không khí nặng trĩu núi rừng. Còn tôi, tôi kể cho các bạn nghe về tổi thơ tôi, một miền quê yên bình, có cánh đồng, dòng sông và những khúc hát trâu chiều.

Một buổi sáng trở về quê hương, mát rượi. Cả không gian như bừng lên một sức sống của màu xanh quê nhà. 
Ai ơi có nhớ quê không đấy
Màu phù xa đã hóa hương trời
Cánh cò sải cánh muôn nơi
Màu nâu dân dã, màu đời sắt son.
 
Ai ơi có nhớ quê không đấy, quê hương tôi là câu hát về cây lúa, rơm rạ, trâu bò, bùn đất lấm lem. Màu phù xa đã hóa hương trời, dân quê tôi cả đời bên bến sông quê, nghe dòng nước lũ tràn về... tan tác, tiêu điều, chỉ còn đọng lại màu phù xa lênh láng để rồi những giọt mồ hôi biến nó thành hạt gạo, cái mà tôi gọi là hương trời.
Cánh cò sải cánh muôn nơi, là quê hương ta đó, bằng phẳng như một dải xanh xanh của lúa kéo dài mãi đến chân trời, cò bay mỏi cánh, quê hương bao la là thế, vĩ đại là thế nhưng sau bao thăng trầm vẫn lặng lẽ ẩn mình bên những mảnh áo nâu.
Màu nâu dân dã, màu đời sắt son. Màu nâu, ba tôi, mẹ tôi, anh em tôi đã lớn lên bên chiếc áo nâu lấm lem bùn đất ấy, đen đua, đói khổ, nghèo nàn. Sống lên bằng hạt lúa quên mình, uống nước lã trên sông quê mình... và cũng sống sắt son với quê mình. Màu đời sắt son.

Xanh xanh một dải quê hương đó
Thẳng cánh cò bay mãi... xa xăm.

Quay trở lại nơi đã nuôi lớn mình, nơi đã gội rửa bao nhiêu lỗi lầm để ngày hôm nay ngẩng đầu lên với đời và nhìn lại quê hương mình.
Dòng sông, cây cầu, những rặng tre dài bất tận. Nằm dưới bóng mát của lũy tre làng nghe gió thổi mà ngẫm về cả một tuổi thơ. 
Chăn trâu, bắt cá, thả diều.
Trộm cam, trộm bưởi, đánh liều tuổi thơ.
Ai cũng chê bai một thằng bé ăn trộm, nhưng ai đó có biết, nếu không có những ngày tháng như thế thì có lẽ tuổi thơ chẳng phải là nó nữa rồi. 

Nói về tuổi thơ và quê hương thì phải nói cả cuộc đời. 
Chỉ có điều người ta có đủ tình yêu dành cho nó mà viết ra không thôi.
Những cảm xúc về quê hương luôn vụn vặt.

Thư Viên
Bảo Lộc - 2012
Share on Google Plus

About Unknown

GIÁ TRỊ BỀN VỮNG
Share Emphasis