Này là gió, này là mây.

Này là gió, này là mây.
Có bao giờ bạn lặng người nghe gió, có bao giờ bạn để tâm hồn thư thái ngắm mây. 
Tôi đang ngồi ở một nơi rất cao, nghe gió lộng, trời đẹp và yên bình, những áng mây trôi đủ hình thù vẽ nên một bức tranh sinh động. Bức tranh của thiên nhiên, đôi khi tự hỏi, mây không ai vẽ mà sao đẹp lạ lùng đến thế, hay có ai cố giấu cây cọ nào giữa bầu trời để có những nét vẽ tài hoa đến thế. Để giờ đây có một tâm hồn đang dõi theo những áng mây phiêu lãng, những áng mây đẹp, tinh khôi.
Tôi thích ngắm mây, không đơn giản vì mây đẹp mà tôi thích ngắm mây vì có người cũng thích nó như tôi. Mây, chị tên mây, còn tôi là gió. Chị nói mây đẹp lắm, nhưng mây sẽ chỉ  là mây thôi nếu gió không thổi mây đi phiêu du, mây không thể thiếu gió. Mây sẽ cô đơn lắm khi gió ngừng réo rắt, gió cũng sẽ lạc lõng giữa bầu trời khi gió vắng mây. Đó, chị và tôi nghĩ thế, những suy nghĩ ngây thơ.
Chị nhỏ hơn tôi, nhưng chị là con của anh kết nghĩa của ba tôi. Ngày đó tôi không chịu gọi chị vì tôi là con trai và tôi lớn hơn họ. Nên cứ gọi nhau là gió và mây thôi. Tôi thích điều đó và mây cũng thế. Và cho đến bây giờ, đi bất cứ đâu hay làm gì tôi vẫn nhớ về chị, nhớ như in mái tóc bồ kết dài và khuôn mặt tròn vo, tôi nhớ lắm mỗi khi ngắm mây trên bầu trời, ai bảo mây đẹp và dịu dàng đến thế.
Tôi với chị, tức là gió và mây. Ngày đó, tức là ngày thơ ấu, chưa bao giờ rời xa nhau, hai đứa học chung một lớp, nhà cách nhau cái hàng rào, chừng đó thôi cũng làm tuổi thơ của tôi và chị y chang nhau. Nhiều khi hồi tưởng về tuổi thơ luôn có chị trong đó, có những áng mây hồng phiêu lãng.
Mây và gió thường ngồi trên xích đu, xích đu là tấm ván cột hai đầu treo lên cây ổi, ngồi đó ngắm mây trời. Chị bảo, mây sau này sẽ bay đi thật xa, đi khắp thế gian, gió nhớ thổi mây đi nhé. Tôi sẽ là cơn gió thoảng, đưa mây đi khắp nơi, tôi sẽ đi cùng mây mãi mãi. Lúc đó tôi nghĩ thế, vì trong tâm hồn của một đứa trẻ, luôn nghĩ đến điều tươi sáng nhất.  Nhưng đó chỉ là tuổi thơ thôi, sau này mây lớn, mây đẹp như nàng tiên và đã được Cơn gió hào hoa nào đó đưa đi mất, để gió tôi mãi mãi thổi ở làng quê nghèo, thổi giữa những ngọn phi lao xào xạc.
Giờ tôi đang ở một nơi giống quê mình, có một cái xích đu bằng lốp xe, tôi ngồi đó nhớ về mây, nhớ nhiều. Ai bảo mây với gió là một tuổi thơ, ai bảo gió với mây không bao giờ tách rời. Tôi đang ngắm một áng mây phiêu lãng, tự nhiên nhớ lại áng mây xưa quá, áng mây mà khi tôi với chị nằm dài trên thảm cỏ xanh đồng nội. Giờ đây tôi muốn hóa thành gió, tôi muốn bay đi khắp phươnng trời tìm áng mây của tôi. áng mây xưa cũ.
Kí ức mãi là kí ức dù nó có đẹp, mây rồi sẽ tan biến, gió rồi cũng hóa về hư không. chỉ còn tình tôi ở lại. Đứng trên cao, một cơn gió luồn qua tóc, đấy, đâu phải mình tôi là gió, trên trời cũng có nhiều áng mây tinh khôi, có khi trên những nẻo đường lang thang của gió, tôi lại gặp ai đó như mây.
dn25.10.11
Thư Viên
Share on Google Plus

About Unknown

GIÁ TRỊ BỀN VỮNG
Share Emphasis